Ngồi nhâm nhi giọt đắng cà phê giữa chiều mưa Sài Gòn, nghe giọng hát buồn của Jimmy Nguyễn về “Hoa bằng lăng” bất chợt đưa tôi về những kĩ niệm ngay ngô thời sinh viên văn khoa Hà Nội. Dạo ấy, khi tan trường tôi cùng em thường tay trong tay trên những cung đường rợp màu tím hoa bằng lăng. Giờ đã cuối mùa bằng lăng nhưng tôi vẫn muốn tìm một màu tím yêu thương của thuở nào. May mắn thay, Sài Gòn cũng có vài chỗ có hoa bằng lăng. Dẫu hoa bằng lăng Sài Gòn không nỏ rộ, nổi bật như hoa bằng lăng Hà Nội hay Huế… nhưng tôi vẫn thấy nên thơ và đẹp vô cùng.
Mỗi lần ngang qua những cung đường có cây hoa, tôi lại nhớ nhớ, thương thương một hình bóng thuở nào. Cảm Ơn Sài Gòn, cảm ơn màu tím bằng lăng. Ước gì Sài Gòn có thật nhiều cung đường hoa băng lăng để tôi mãi mãi được yêu thương của thuở đầy mộng mơ.
ảnh: DU KÝ Bài: A. TÍN (Sài Gòn tiếp thị bộ cũ)